em chỉ mình anh nuông chiều
Clip 10 phút Lê Minh Thư 2k8. Sau khi được cộng đồng mạng hưởng ứng mạnh mẽ và chia ra nhiều luồng ý khiến trái chiều, cô nàng đã tự tin dám đứng dậy nói ra suy nghĩ của mình. Và được rất nhiều người ủng hộ đặc biệt là các anh em đồng dâm và các thanh niên vẫn
The Virtual Bride (2015) Thông tin phim Nàng Dâu Lắm Chiêu (VTVcab 1) - The Virtual Bride (2015) Full Lồng Tiếng, Vietsub. The Virtual Bride - Nàng Dâu Lắm Chiêu: Để lấy lại danh tiếng của mình, Oh In Young (Kim Dasom), ca sĩ của một nhóm nhạc thần tượng hết thời, đồng ý xuất hiện trong một chương trình truyền hình thực tế nói
Ba mẹ nuông chiều con thường sẽ đáp ứng lại mọi yêu cầu, luôn khen ngợi sự tài năng và tốt đẹp ở bé. Thế nhưng, họ lại ít khi yêu cầu con làm gì cũng như không có tính kỷ luật và thiếu đi việc rèn luyện thói quen tự điều chỉnh của bé khi còn nhỏ. Bạn có thể hiểu rõ hơn với vài ví dụ sau:
Bạn đang đọc truyện Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều của tác giả Lệ Vũ. Ôn Thư Du được bố mẹ và anh trai nuông chiều từ nhỏ, chuyện phản nghịch nhất mà cô từng làm là thích một người đàn ông hơn cô những mười tuổi khi mới 16 tuổi. Ở Đình Thành, chẳng ai không biết người đó là một cậu ấm cứng đầu.
Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều - (Chương 4) - Tác giả Lệ Vũ Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Vay 5s Online. Dịch Phi PhiÔn Thư Du và bạn học rời khỏi rạp chiếu phim, lúc chào tạm biệt, cô nhìn thấy bóng dáng anh cả mình thấp thoáng phía xa. Ôn Lãng Dật mặc sơ mi trắng và quần âu màu đen, áo khoác vắt trên cánh tay, vừa nhìn là biết mới gặp gỡ xã giao với ai đó.“Anh!”.Ánh mắt cô sáng lên, mặc kệ đối phương có nghe thấy, nhìn thấy mình hay không, vừa kêu một tiếng đã nhảy nhót chạy qua phía sau người đàn ông, Ôn Thư Du giang hai tay quen thuộc ôm chầm lấy người đó “Anh, anh đến rồi!”.Vải áo sơ mi mềm mại áp trên má, cô nghiêng đầu cọ cọ thích thú. Cô ló đầu sau lưng người đàn ông, vừa nhướng mắt lên đã ngơ ngác nhìn người đứng cách mình mấy bước.“Anh…?”. Ôn Thư Du bàng hoàng trợn tròn mắt, Ôn Lãng Dật đứng cách đó không xa cũng cực kỳ bất người cô cứng đờ chết trân tại người cô đang ôm lúc này… là ai?“Bạn nhỏ”. Một giọng nói êm ái từ tốn rất hay truyền đến phía đỉnh đầu “Em nhận nhầm người rồi”.Giọng nói gần bên rót thẳng vào tai cô, không hề che giấu ý cười nồng đượm, tựa như đang đợi xem trò chợt, cơn tê dại truyền rần rần đến vành tai, cô lập tức lùi về phía sau hai bước. Ôn Thư Du ngẩng đầu trợn tròn mắt, hai màu đen trắng tương phản trong tròng mắt ngập vẻ khiếp mặt là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng dấp cực kỳ cao lớn đẹp trai, đường nét khuôn mặt rất sắc nét, khóe môi gợi một nụ cười nhàn nhạt. Cổ áo sơ mi của người đó hờ hững trên xương quai xanh, một tay đút trong túi quần đó rất hứng thú nhìn chằm chằm đánh giá dồn lên não, đầu óc cô lập tức trống mặt Ôn Thư Du chợt đỏ bừng, sắc đỏ còn lan đến tận khóe mắt, chẳng thể che giấu nổi ánh mắt vừa ngây ngẩn vừa hoảng tim đập dồn dập phát ra những tiếng “Thình thịch” khiến cô nghe rõ mồn lẽ thấy cô vẫn luôn nhìn không chớp mắt, người đàn ông thong thả nhướng Thư Du sực tỉnh lấy lại tinh thần, vô thức lùi về phía sau thêm nửa ấy… anh ấy vừa nói…Mình ôm nhầm người rồi!Tưởng tượng vừa rồi cô còn ôm đối phương làm nũng, Ôn Thư Du xấu hổ đến nỗi hận không thể rẽ đất chui Lãng Dật đứng bên cạnh cũng thấy hơi ghen tị trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được cười, trêu chọc “Thật thất vọng, như vậy mà em cũng nhận nhầm người được?”.“Anh!”. Ôn Thư Du bất mãn nhỏ giọng gục đầu như đà điểu, vội chạy đến bên cạnh Ôn Lãng Dật.“… Vóc dáng và quần áo của hai người đều na ná nhau, còn đứng ở chỗ hẹn, sao lại trách em được”.Giọng điệu chỉ trích đượm ý làm nũng thân mật đối với người nhà của cô tém lại một chút vì sự có mặt của người ngoài.“Được được được, là anh sai”. Ôn Lãng Dật thỏa hiệp vô điều Thư Du hừ nhẹ, không dám ngẩng đầu lên, hai chân đứng nghiêm quy củ tại chỗ, rũ mi chờ nhiệt độ trên khuôn mặt giảm bớt. Thật ra cảm giác vẫn không giống nhau. Cô suy nghĩ miên man, trên thân thể của người vừa rồi thoáng có mùi hương mát lạnh, hình như còn có chút mùi thuốc lá. Khí chất không quá giống với Ôn Lãng Dật, dường như còn chững chạc, càng…Càng trải đời hơn… Ôn Thư Du ngẫm nghĩ mãi mới lựa chọn được từ ra các giác quan của cô phải nhạy bén cảm nhận được khi tiếp xúc với anh, nhưng lúc này mới phát hiện ra thì đã quá thịt ấm áp của người đàn ông dán lên má cô qua lớp áo sơ mi, còn có cánh tay rắn chắc thon dài, vòng eo gầy nhưng rắn rỏi, và cả tấm lưng rộng lớn vững chãi…Sau khi ý thức được mình đang suy nghĩ điều gì, Ôn Thư Du khó nhịn được cảm thấy xấu hổ.“Nếu cậu đã đón được người rồi thì tôi đi trước đây”. Người nọ Lãng Dật gật đầu “Lần sau lại nói tiếp”.Nghe thế, cô mơ hồ thở nhẹ một tiếng, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ướt đẫm mồ khi quay người đi theo Ôn Lãng Dật, hàng mi của cô vẫn còn run rẩy, do dự mãi vẫn không kìm được ý muốn ngẩng đầu lên nhìn người dĩ người đó đang nhìn đồng hồ, nhưng hình như trực giác mách bảo khiến anh nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của cô, dù ngẩn người giây lát nhưng vẫn kịp cong môi mỉm Thư Du lập tức nghẹt bắt gặp nhìn trộm đúng lúc, cô co rúm người vẫy tay với đối phương, sau đó vội vàng quay người đi theo Ôn Lãng Dật như cái đuôi nhỏ tung xe, Ôn Thư Du cúi đầu thắt dây an toàn, vờ lơ đãng hỏi “Anh, người vừa rồi là ai thế?”.“Một người bạn mà em chưa từng gặp”.“Có mấy người bạn của anh mà em từng gặp nào?”. Cô bĩu môi, ngón tay vô thức kéo giãn dây an toàn “Trong hai người thì ai nhiều tuổi hơn?”.“Hỏi cái này làm gì”. Ôn Lãng Dật bật cười, nhưng vẫn trả lời “Lúc anh mới vào đại học thì anh ấy đã tốt nghiệp rồi, em nói xem…”.Thì ra là lớn hơn nhiều tuổi như vậy…Cô còn muốn hỏi tiếp, nhưng điện thoại di động bỗng nhiên đổ Lãng Dật không vội khởi động xe, anh đặt một ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho cô đừng lên biết người ở đầu dây bên kia nói gì, Ôn Lãng Dật trả lời “Vừa rồi đúng là quên nhắc đến chuyện này”.Vốn dĩ Ôn Thư Du chẳng thèm quan tâm đến cuộc gọi này, nhưng giờ lại không kiềm chế được tò mò vểnh lỗ tai lên nghe, nhưng nào có nghe lỏm được Ôn Lãng Dật cũng nhanh chóng cúp điện trộm liếc di động một cái “Ai gọi thế ạ?”.Ôn Lãng Dật cười nhẹ, đáp “Chính là người ban nãy em nhận nhầm”.“A…a…a không cho anh nói nữa!”. Ôn Thư Du lắc đầu lia lịa, trưng ra một bộ dáng tức tối không thèm để ý đến anh trai mình.“Được rồi”. Ôn Lãng Dật nhịn cười, đưa tay xoa đỉnh đầu cô “Anh không nói nữa”.Chiếc xe khởi động lăn bánh hòa vào dòng xe tấp nập, những hàng cây bên đường xẹt nhanh qua cửa Thư Du ôm vẻ mặt bất mãn, sửa sang lại đầu tóc rối tung vì hành động vừa rồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa mãi nhìn mãi, nhìn đến mức cô ngẩn ngơ tính toán người nọ lớn hơn cô những mười tuổi…Sự chênh lệch giữa hai mươi sáu và mười sáu tuổi vốn dĩ đã như cái hố sâu thẳm, huống chi khoảng cách này không chỉ là một con số. Một người đàn ông hai mươi sáu tuổi có lẽ đã lăn lộn thương trường nhiều năm, họ và những học sinh còn trên ghế phổ thông không cùng một thế chênh lệch đó vừa hấp dẫn cũng vừa khiến người ta sợ đầu cô bỗng dưng lại xuất hiện khuôn mặt ẩn chứa ý cười của người nọ, còn cả dáng vẻ ung dung thản nhiên khó ai có cảm thấy có gì đó rất xấu tiếng “bạn nhỏ” kia dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai cô. Ôn Thư Du phí công nhọc sức để hạ nhiệt trên khuôn mặt nhưng lúc này tình trạng lại về như cũ, nhịp tim đập nhanh đến mức chân tay muốn rụng rời.“Còn giận hả?”.Cô hốt hoảng, bình tĩnh vớ đại một câu hằm hừ “Em còn lâu mới nhỏ nhen như vậy”.Ôn Lãng Dật cười hỏi “Phim có hay không?”.Cô ngây ngẩn gật đầu đáp “Cũng tạm”.Thật ra cô muốn hỏi người kia tên là gì, nhưng anh cả thông minh như vậy, chắc chắn sẽ phát hiện ra vấn thôi đó, Ôn Thư Du nằm mơ cô vẫn ôm nhầm người như ban ngày, nhưng lần này cô chưa kịp buông tay thì người nọ đã nắm lấy cổ tay cô, cười hỏi “Em cố ý phải không?”.Bàn tay ấy thon dài, nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, khí thế lấn át hoàn toàn vây cô trong mơ đến đây thì đứt đoạn, hoặc cô không nhớ rõ đoạn hôm sau, Ôn Thư Du thẹn thùng vùi đầu vào gối vì giấc mơ lại nằm mơ giấc mơ kỳ lại như vậy chứ! Nhưng đồng thời cô cũng rất tò mò, rốt cuộc cô đã trả lời như thế nào trong giấc mơ ấy?Chuyện này khiến cô ngẩn ngơ cả buổi học ngày hôm mấy chốc lại đến cuối giờ trưa, Ôn Thư Du ngồi xích đu trong vườn, nhìn chằm chằm lùm cây trước mặt đến phát nhiên có một bóng người thập thò bên cạnh. Cô quay đầu lại, phát hiện là anh trai Ôn Trị Nhĩ.“Anh hai!”. Cô nhảy tót khỏi xích đu xuống đất “Anh làm gì thế?”.“Làm em sợ hết hồn, sao anh ở đó mà không lên tiếng?”.Ôn Trị Nhĩ ngơ ra một chút, quay đầu dừng lại bước chân, cố ý vỗ ngực giả vờ còn sợ hãi nhưng dáng vẻ lại cù bất cù bơ như chẳng quan tâm chuyện gì.“Không làm gì trái lương tâm thì sao phải sợ?” Ôn Thư Du chạy đến, làn váy tung bay trong gió “Lại muốn chuồn ra ngoài đi quẩy phải không?”.“Bậy nào, chỉ rủ mấy đứa bạn đến Sơn Môn tụ tập tí thôi”.Dinh thự Sơn Môn?Ôn Thư Du vừa nghe thấy, hai mắt sáng rực, lập tức ôm cánh tay Ôn Trị Nhĩ đưa đẩy “Anh hai…”.Âm cuối kéo dài không giấu ý làm nũng ngọt ngào, lỗ tai Ôn Trị Nhĩ cũng muốn nhũn thành vũng nước. Hỏng rồi, thừa dịp ý chí còn kiên định, anh nhất quyết phải từ chối nhóc con này mới được “Không được, Ôn Lãng Dật mà biết chắc chắn sẽ không tha cho anh”.“Anh không nói em không nói thì anh ấy biết đằng trời”. Ôn Thư Du chắp tay trước ngực tỏ vẻ đáng thương. “Em chỉ tò mò muốn đi xem sao thôi mà, ở nhà một mình chán lắm”.Ôn Trị Nhĩ hơi dao động, ánh mắt bắt đầu trốn tránh cô.“Anh hai…”.Ý chí kiên định lập tức đổ sụp không còn tung tích, Ôn Trị Nhĩ nghiến răng nghiến lợi véo má cô gái nhỏ nhưng lại không nỡ dùng sức.“Cả nhà chẳng có ai trị nổi em”.Bất kể là làm nũng hay vẻ đáng yêu ngọt ngào tùy hứng như bây giờ, cả nhà họ Ôn đều bị cô thu thập không còn manh Thư Du biết rõ anh hai đã đồng ý, lập tức vỗ tay hoan hô, chớp mắt đã quay người lên lầu thay quần anh em nhanh chóng lái xe đến dinh thự Sơn Môn. Xe dừng lại ở cửa, nhân viên phục vụ đến giúp đậu thường dinh thự Sơn Môn chỉ tiếp đón những nhóm theo quy định riêng của dinh thự, chỉ những người đủ điều kiện hoặc có người giới thiệu mới được đi vào. Bên trong có đủ các trò giải trí tiêu khiển nhưng lại làm mới rất nhiều so với những nơi tương Thư Du cũng như những cô gái khác cùng độ tuổi rất yêu cái đẹp, bố mẹ và các anh trai lại mua cho cô vô số quần áo như trang điểm cho búp bê Tây dương, khiến cô phải có phòng riêng để phân biệt số váy áo đó với quần áo đi nay cô chọn đại một chiếc váy mới mua, tay dài thắt eo, vẫn trong sáng giản dị mang hơi thở học viên phục vụ dẫn bọn họ lên tầng hai, sau đó cung kính đẩy cánh cửa phía cuối hành thanh bên trong nhất thời im bặt, một đám người nhìn về bên này đều ngẩn tò nữ đứng ngoài cửa có gương mặt trắng nõn tinh xảo, vòng eo và tứ chi cân đối, đôi mắt biết nói tròn xoe như mèo con khi cười sẽ khẽ cong lên cực kỳ sống động.“Ôn Trị Nhĩ, đây là?”.“Đây là em gái yêu quý của tôi đấy, hôm nay đưa đến cho các cậu mở mang tầm mắt”. Ôn Trị Nhĩ vô cùng đắc ý, anh muốn khoe khoang người em gái này lâu lắm rồi nhưng vẫn không có cơ hội thích đám người lập tức hò hét, có người thì ghen tị mình không có em gái, có người chỉ đơn giản không quen nhìn dáng vẻ gợi đòn của Ôn Trị nhiên, phòng chơi bi-a bên cạnh truyền đến tiếng bóng và gậy vào Thư Du đưa mắt nhìn sang, bất thình lình nhìn thấy một bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô đột nhiên trợn tròn mắt, sững người tại nọ vừa đánh một cú, sau đó chậm rãi thẳng người dậy, tay cầm gậy bi-a chống trên mép người gọi “Lương thiếu!”.Trực giác mách bảo Ôn Thư Du Lương thiếu’ chính là đang gọi người đó. Sau khi bình tĩnh lại, cô xoay người muốn giấu mình đi theo bản năng, nhưng cuối cùng vẫn chậm một nọ vốn dĩ đang khẽ cười thì thầm với người bên cạnh, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu nhìn sang bên mắt giao nhau, anh nhìn thấy cô.
GIỚI THIỆU NỘI DUNG Ôn Thư Du được bố mẹ và anh trai nuông chiều từ nhỏ, chuyện phản nghịch nhất mà cô từng làm là thích một người đàn ông hơn cô những mười tuổi khi mới 16 tuổi. Ở Đình Thành, chẳng ai không biết người đó là một cậu ấm cứng đầu. “Em ấy hả?” Biết được tâm ý của cô, người nọ cười khẽ “Vẫn chỉ là một cô nhóc thôi”. Cô buồn bã xấu hổ, trong lúc tức giận đã quyết định đi du học. Đối diện với người đàn ông vui buồn không thể hiện ra mặt sau sáu năm, cô cố ý gọi anh là “chú Lương”. Hết kỳ nghỉ, cô trở về nước Anh nhưng lại bị người đàn ông dụ dỗ bắt được, anh cười nhạo “Chú hử?”. Ở nơi đất khách quê người, cô giấu bố mẹ lẫn anh trai lén lút gặp anh. “Yến Tân”. Cô nghe thấy anh cả mình hỏi anh trong điện thoại “Anh lại ra nước ngoài hả?”. Người đàn ông ôm cô từ phía sau, hờ hững đáp “Ừ, bàn chuyện làm ăn”. Cúp điện thoại, anh lại cười thầm bên tai cô “Còn muốn anh phải lén lút đến khi nào?”. Bị hậu sinh mình tán tưởng bắt mất con gái, bị bạn tốt nhiều năm cuỗm mất em gái, vợ chồng và hai cậu con trai nhà họ Ôn lập tức trở mặt. Người trong vòng truyền tai nhau “Chú Lương” trâu già gặm cỏ non! Lương Yến Tân cũng chẳng thèm hổ thẹn, tặng trang viên ngoài vịnh, gióng trống khua chiêng khoe khoang với tất cả mọi người. Ôn Thư Du leo lên lưng anh, cắn vành tai anh, nói “Hơn ba mươi tuổi rồi, anh có thể chững chạc hơn được không?”. Người đàn ông gian manh cười với cô “Chê anh già hử?”. Cô lập tức lùi lại “Già… càng già càng dẻo dai!”. Tag Yêu sâu sắc, duyên trời tác hợp. Vai chính Ôn Thư Du, Lương Yến Tân Tóm tắt trong một câu “Chú Lương” trâu già gặm cỏ non. Lập ý Cảm nhận cuộc sống tươi đẹp
Tên truyện Em chỉ mình anh nuông chiều Tên truyện do editor đặt Tên tiếng Trung 于他掌中娇纵 Tên Hán Việt Vu tha chương trung kiều túng Tác giả Lệ Vụ Thể loại Hiện đại, Sủng, Ngôn tình Nguồn Tấn Giang Editor Vô Ưu Sơn Trang Độ dài 77 chương + 35 Phiên ngoại Tình trạng Hoàn Bìa Me Ngày mở hố 07/01/2022 Ngày lấp hố 29/06/2022 Nguồn đọc Văn Án Ôn Thư Du được bố mẹ và anh trai nuông chiều từ nhỏ, chuyện phản nghịch nhất mà cô từng làm là thích một người đàn ông hơn cô những mười tuổi khi mới 16 tuổi. Ở Đình Thành, chẳng ai không biết người đó là một cậu ấm cứng đầu. “Em ấy hả?” Biết được tâm ý của cô, người nọ cười khẽ “Vẫn chỉ là một cô nhóc thôi”. Cô buồn bã xấu hổ, trong lúc tức giận đã quyết định đi du học. Đối diện với người đàn ông vui buồn không thể hiện ra mặt sau sáu năm, cô cố ý gọi anh là “chú Lương”. Hết kỳ nghỉ, cô trở về nước Anh nhưng lại bị người đàn ông dụ dỗ bắt được, anh cười nhạo “Chú hử?”. Ở nơi đất khách quê người, cô giấu bố mẹ lẫn anh trai lén lút gặp anh. “Yến Tân”. Cô nghe thấy anh cả mình hỏi anh trong điện thoại “Anh lại ra nước ngoài hả?”. Người đàn ông ôm cô từ phía sau, hờ hững đáp “Ừ, bàn chuyện làm ăn”. Cúp điện thoại, anh lại cười thầm bên tai cô “Còn muốn anh phải lén lút đến khi nào?”. Bị hậu sinh mình tán tưởng bắt mất con gái, bị bạn tốt nhiều năm cuỗm mất em gái, vợ chồng và hai cậu con trai nhà họ Ôn lập tức trở mặt. Người trong vòng truyền tai nhau “Chú Lương” trâu già gặm cỏ non! Lương Yến Tân cũng chẳng thèm hổ thẹn, tặng trang viên ngoài vịnh, gióng trống khua chiêng khoe khoang với tất cả mọi người. Ôn Thư Du leo lên lưng anh, cắn vành tai anh, nói “Hơn ba mươi tuổi rồi, anh có thể chững chạc hơn được không?”. Người đàn ông gian manh cười với cô “Chê anh già hử?”.Cô lập tức lùi lại “Già… càng già càng dẻo dai!”. Tag Yêu sâu sắc, duyên trời tác chính Ôn Thư Du, Lương Yến TânTóm tắt trong một câu “Chú Lương” trâu già gặm cỏ ý Cảm nhận cuộc sống tươi đẹp 🌿 Rate ⭐️⭐️⭐️⭐️ End. Liz
Editor Kei/ Beta Phi PhiBản thân Ôn Thư Du từng tưởng tượng rất nhiều lần về câu trả lời của không thể tưởng tượng được một người đàn ông như Lương Yến Tân lại thề thốt phủ nhận hay biện bạch, cho nên theo suy đoán của cô, câu trả lời có khả năng nhất là anh sẽ thừa nhận theo lời nói của cô, thừa nhận anh chỉ “chơi đùa mà thôi”.Sau đó, có lẽ anh sẽ nói rằng anh chưa từng nghĩ rằng cô tưởng thật, thế nên anh mới cười nhạo những ý nghĩ viển vông của cô, phủ nhận và khinh thường cảm xúc của thừa nhận là chính mình đã cố ý nghĩ theo chiều hướng thật chứng minh, có ít nhất một phần suy đoán của cô là đúng – anh không phủ nhận lời nói của mình, cũng không “dùng mọi thủ đoạn” để ngụy đã thừa điều mà Ôn Thư Du không ngờ rằng là, anh sẽ nói “Bây giờ, em đã trưởng thành”.Chút hoàng hôn cuối ngày buông ngoài cửa sổ, ánh sáng không quá chói chang nhưng lại phản chiếu rõ ràng ánh mắt anh lúc vẫn nhớ ánh mắt anh nhìn cô năm năm trước, nghĩ lại lúc đó anh thực sự đối xử với cô như một đứa trẻ, vậy mà bây giờ…Đôi mắt anh lộ ra một chút “tham vọng”.Ôn Thư Du không biết là do anh vô tình để lộ hay là cố ý để cô phát hiện là một loại cảm xúc… khiến cô lo lắng, luống cuống và không dám nhìn thẳng vào mắt xúc cảm đều hiện hữu chân sau khi bọn gặp lại, lời nói và hành động của anh đều mang theo sự mờ ám, lần trên máy bay dường như là lần đầu tiên anh làm ra hành động như thân mật cùng với cách cư xử đó đã vượt xa những gì họ vốn có, nói đúng hơn, là vượt xa những gì cô nghĩ về phạm vi mối quan hệ giữa bọn cô vẫn chưa từng nghĩ sâu hơn về nguyên Thư Du cảm thấy có lẽ nên suy nghĩ về điều đó, nhưng cô dường như chỉ lảng tránh, xem những hành động của anh như kiểu tùy ý của năm năm cô đã không còn là cô gái nhỏ mười sáu tuổi đó nên…“Em trưởng thành rồi… nhưng em vẫn là em”. Cô cười một cách nhạt nhẽo, tim đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực “Với lại…”.Môi cô đóng mở mấy lần, cuối cùng họ nhẹ một tiếng rồi miễn cưỡng nói ra “Chính miệng anh nói… không có hứng thú”.Ôn Thư Du cho rằng giọng của mình vẫn bình thường và bình tĩnh. Nhưng sau khi nói ra cô mới nhận ra rằng giọng nói lí nhí như muỗi dùng sức nắm chặt các ngón tay.[Nếu Lương thiếu thực sự có hứng thú thì đợi hai năm nữa rồi tính].[Có gì mà hứng thú].Cô vẫn còn nhớ rõ những lời đối thoại này.“Có cần anh dạy em ý nghĩa của hai từ cô gái’ và phụ nữ’ không?”.Giọng nói của người đàn ông trầm và nhẹ, từng từ du dương trong không gian khép kín càng thêm rõ “Phụ nữ” thốt ra khỏi miệng anh, lỗ tai Ôn Thư Du lập tức tê dại, ngay cả hô hấp cũng ngưng nữ… cho nên, bây giờ anh đã xem cô như một người phụ nữ rồi sao?“Chỉ là, trước ngày hôm nay, anh quả thực không quá xem trọng “sự yêu thích” của em vào thời điểm đó”. Lương Yến Tân híp mắt, vuốt nhẹ chiếc bật lửa trong tay, sau một lúc lâu mới nói ra câu còn lại “Về điểm này, anh xin lỗi”.Xin ngờ nghe thấy từ này, Ôn Thư Du ngẩn người ra, trái tim như bị bóp chặt lại rồi chợt buông ra… thực ra bản thân cô cũng biết rằng, sự yêu thích lúc đó của cô chỉ có thể là một loại yêu thầm từ một phía, tất cả đều dựa trên những tượng tượng đầy say mê của cô vẫn không tránh khỏi cảm thấy khó xử – vì mất đi tấm màn che trước mặt người mình thích, còn bị chính người đó “chê cười”.Mà bây giờ, những điều mà cô đang canh cánh trong lòng đột nhiên được làm sáng tỏ, cả người cô rơi vào trạng thái ngỡ ngàng không biết nên nói gì, làm gì mới ổn thỏa, cũng không biết mình nên có thái độ như thế mà cô lo lắng nhất là thái độ hiện tại của anh. Nhưng cô không có can đảm để hỏi thêm, thậm chí cô cảm thấy nếu Lương Yến Tân muốn tiếp tục nói về chuyện này, cô có thể sẽ đẩy cửa xe ra rồi chạy mất.“Không muốn nói chuyện hả?”. Anh bỗng nhiên cười một vừa dứt, điện thoại trong túi xách của Ôn Thư Du đột nhiên rung lên liên tục. Trong nháy mắt, cô như được đại xá, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể ấp úng lấp liếm “Có lẽ, có lẽ là người nhà gọi tới”.Nói rồi cô lấy điện thoại ra xem, quả nhiên màn hình hiển thị người gọi là Ôn Trị Thư Du nhanh chóng nhận cuộc gọi “Anh hai?”.“Miên Miên, em đang ở đâu vậy?”. Đầu bên kia, Ôn Trị Nhĩ tùy tiện có tật giật mình đáp “Em còn có thể ở đâu, không phải anh biết rồi à?’.“Chuyện của em mà anh còn không rõ chắc?”. Giọng điệu của Ôn Nhị Trĩ cực kỳ bất mãn “Em thì hay rồi, một mình ung dung tự tại, kết quả cũng chẳng thèm gọi cho anh lần nào”.Ôn Thư Du biết rằng anh hai của mình thường ngoài cứng trong mềm. Thường thì những lúc đối mặt với tình huống như thế này, cô chỉ cần tùy tiện làm nũng cho qua là được. Nhưng trước mặt Lương Yến Tân… cô không thể nói thành lời.“Em nhất thời quên thôi mà”. Cô quay người sang bên cạnh, nhỏ giọng bào chữa cho bản nói nhẹ nhàng làm nũng, âm cuối giống như đuôi mèo cọ vào lòng bàn tay, khi người đó muốn vươn tay bắt lấy thì cái đuôi đã nhẹ nhàng vụt qua, chuồn mèo sẽ chỉ kêu một cách ngây thơ và ngọt ngào với mọi Yến Tân nhìn chằm chằm người đang ngồi trên ghế phụ, đáy lòng cũng trở nên mềm chỉ là dáng vẻ cô làm nũng với người nhiên, anh nghĩ đến dáng vẻ cô giả vờ bình tĩnh vừa rồi mặc dù cô đang rất căng thẳng và lo lắng, còn nói với anh người nhà gọi đến như thể không có chuyện gì xảy khẽ cong môi mỉm này Ôn Thư Du mới nói vài câu đã “dỗ dành” được Ôn Nhị Trĩ, kết quả anh trai bảo cô vào hầm rượu của trang viên lấy hai chai rượu Thư Du sửng sốt một chút “… Hầm rượu”.“Ừ, trong trang viên đó của anh Yến Tân có một hầm rượu tư nhân, vừa lúc em đến đó, dù thế nào cũng phải chơi anh ấy một vố”. Ôn Trĩ Nhị nói “Anh đã gọi cho anh ấy rồi, bây giờ anh ấy không có ở bên đó, nhưng sẽ dặn dò người lấy rồi đưa đến cho em, đợi tài xế đến đón em thì mang về là được”.Người không ở đây? Thế người đang ngồi bên cô bây giờ là ai? Ôn Thư Du thầm nghĩ trong lòng, không nhờ anh lại nói dối anh hai cô…Nghĩ đến nguyên nhân anh làm như vậy, cô vội vàng cắt ngang dòng suy nghĩ đang muốn tiếp tục lan tràn trong đầu.“Em biết rồi”. Cô Nhị Trĩ còn nói thêm vài câu nữa, đại ý chỉ là bảo cô chú ý an toàn, hơn nữa cũng đừng vui quá đến độ quên cả trời đất, nói xong mới miễn cưỡng cúp điện khi cô nói chuyện điện thoại, Lương Yến Tân đã lái xe ra khỏi con đường nhỏ rồi chạy hòa vào dòng xe tấp Thư Du cất điện thoại, còn đang do dự không biết phải nói gì thì người đàn ông đang lái xe bên cạnh đã lên tiếng trước.“Anh của em hả?”.Cô gật đầu, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay mình “Anh ấy nói đã gọi điện nói với anh rồi, bảo em mang hai chai rượu trong hầm rượu của anh về”.Lương Yên Tân “Ừ” một xe khôi phục lại sự im lặng không nói nên Thư Du nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ, đầu óc rối bời còn trái tim vẫn đang treo lơ lửng trên cao, lúc nào cũng chìm trong sự lo luôn lo lắng đối phương sẽ tiếp tục chủ đề đang còn dang dở, rồi bầu không khí thấp thỏm lo sợ này sẽ bị phá anh ấy chỉ đơn giản là nói về những chuyện của năm năm trước, vậy thì nói thoáng hơn, chuyện này có lẽ nên kết thúc ở đây. Sau này bọn họ chỉ có thể tình cờ gặp nhau, cứ thế sống yên bình như người xa lạ là được nhưng…Ôn Thư Du không nhịn được muốn đập trán vào cửa kính nên ngụ ý trong lời nói của Lương Yến Tân… là những gì cô đang nghĩ?Không đúng. Cô bỗng dưng nhíu mày, cho dù anh thực sự có suy nghĩ gì đó thì tại sao cô lại nghiêm túc suy nghĩ về chuyện ấy cả buổi mà còn buồn như vậy chứ?Năm năm trước, vì cô còn là một cô nhóc nên anh không quá coi trọng, nhưng vì sao năm năm sau, khi cô trưởng thành, anh có loại ý nghĩ đó thì bản thân cô lại đáp ứng như một lẽ đương nhiên, cam tâm tình nguyện mà quay đầu ăn cỏ cũ chứ?Còn lâu mới thèm nhé!Nghĩ thông suốt chuyện này, trong lòng Ôn Thư Du miễn cưỡng tiếp nhận, suy nghĩ trong đầu cũng không còn hỗn loạn như vậy trên đường đi, Lương Yến Tân cũng không tiếp tục nói về chủ đề trước đó, cứ như là bỏ đó cho qua hiểu sao trong lòng Ôn Thư Du có chút khó chịu, nhưng cảm giác đó lại bị cô xem nhẹ. Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chỉ cần anh đưa mình trở lại khách sạn, đóng cửa lại thì mọi chuyện sẽ xem như chưa xảy ra.“Đang đi đâu thế?”. Cô chợt nhận ra có điều gì đó không đã vào trang viên rồi, nhưng cô nhớ rằng, khi xe đến đón mình là đi làn đường bên Yến Tân nghe giọng điệu hoang mang của cô, anh bình tĩnh nén lại nụ cười trên mặt, nhướng mày nói “Không phải muốn đến hầm rượu hả?”.“Đến hầm rượu?”. Cô sửng sốt “Nhưng… anh ấy nói anh sẽ sai người lấy rồi đưa đến mà”.“Cậu ấy nghĩ rằng anh không ở đó nên mới nói vậy”. Anh chuyển chủ đề câu chuyện “Hơn nữa anh thường không cho phép ai vào đây”.Nghe vậy, Ôn Thư Du chỉ có thể im hoàn toàn không hề phát hiện nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện trên khóe môi người đàn ông.…Xe dừng trước một tòa nhà ngập nắng chan hòa được che mát bởi những cành cây đàn ông cởi dây an toàn, xuống xe vòng qua bên này mở cửa, ý bảo Ôn Thư Du xuống xe.“Em không cần phải đi xuống đâu đúng không?”. Cô nắm chặt dây an toàn không chịu nhúc tiếp theo, người đàn ông lại đẩy cửa xe ra, chống tay lên nóc xe rồi cúi người xuống “Em sợ gì?”.Ôn Thư Du vô thức rụt người về sau, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của anh, cô liền nhanh chóng quay đi “Em có gì mà phải sợ. Nhưng, em cũng không cần phải đi lấy rượu, chẳng phải hầm rượu cũng không cho phép người khác vào…”.Anh cười một tiếng rất khẽ, rồi bỗng nhiên đổ người về phía cô.“Anh…”. Cả người Ôn Thư Du lập tức cứng đờ, ba chữ “Làm gì vậy” nghẹn trong cổ họng. Cô trơ mắt nhìn anh cúi đầu sát lại mình, đồng thời giơ tay lên như muốn ôm cô vào đến mức hô hấp muốn giao ngả người về sau, nín thở một cách khó tiếng “Lách cách” vang lên, khóa dây an toàn bị ấn xuống, một tay người đàn ông đỡ lưng ghế sau người cô, thân hình khẽ dừng một lát, sau đó nói “Xuống xe thôi”.Nói xong, anh lùi về phía sau rồi đứng an toàn trước người đã nhẹ nhàng rút lại, cọ vào lớp vải phát ra âm thanh sột Thư Du đột nhiên phản ứng lại, rõ ràng chỉ là tháo dây an toàn, mà anh lại cố tình làm ra hành động khiến người khác hiểu nhầm như vậy để làm gì! Cũng đâu phải là cô không biết!Cô mím môi, lặng lẽ xuống khỏi người bước lên bậc thang tiến vào đại sảnh, nhân viên bên trong rất thức thời không bước lên, đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi vào hành lang bên Thư Du đứng sang một bên chờ người đàn ông mở cửa, nhưng anh lại xoay người đẩy cửa một căn phòng bên trái hành khó hiểu nhìn phòng được bài trí như một phòng để áo quần đơn giản, người đàn ông tiện tay lấy một chiếc áo choàng màu đen vắt lên cánh tay, khi bước ra thì đóng cửa vừa thu hồi ánh mắt quay đầu lại, tầm nhìn bỗng nhiên bị choáng váng, cả người liền bị một thứ gì đó bao Thư Du luống cuống mò mẫm, kéo chiếc áo che gần hết đỉnh đầu áo anh vừa lấy ra lúc này đã khoác trên người cô. Chỉ là chiếc áo khoác thực sự quá dài so với cô, nó gần như đã quét xuống thò tay ra nắm lấy cổ áo, ngơ ngác nhìn anh.“Bên trong lạnh”. Anh nhướng mày, liếc nhìn dáng vẻ cô khoác lên chiếc áo của mình “Mặc vào”.Nói xong, anh quay người bấm mật mã, cửa phát ra tiếng bíp, sau đó là tiếng mở Thư Du ngây người nhìn chiếc áo khoác trên người mình, cả người phút chốc trở nên mất tự giờ Lương Yến Tân không những không thu liễm mà ngược lại còn có vẻ trắng trợn hơn vì cuộc nói chuyện vừa rồi của họ trong lý mà nói thì cô nên từ chối, nhưng nhiệt độ trong hầm rượu thường chỉ hơn mười độ mà quần áo trên người cô lại quá mỏng nên không có tác dụng gì, vì vậy cô cũng không cứng đầu từ chối Thư Du nhanh chóng nhấc chân bước theo, nhưng áo khoác quá dài, khi đi có phần không tiện nên cô đành phải vén vạt áo bước về phía áo của anh dài thật đấy…cô oán thầm, có lẽ bản thân mình cũng buồn cười giống như trẻ con mặc trộm áo quần của người suy nghĩ miên man, cô nhìn thấy người đàn ông vừa quay người đóng cửa chợt dừng lại nhìn cô, tiếp đó khóe môi mấp máy, trong mắt hiện lên ý cười không hề giấu mặt Ôn Thư Du nóng bừng, ngẩng cằm lên ra vẻ nghiêm túc trừng anh “Có gì mà buồn cười”.Lương Yến Tân “Ừ” một tiếng, mím khóe môi, một tay ấn cửa, hơi dùng sức đóng chặt cửa lại “Không buồn cười”.Nghe thấy tiếng đóng cửa “lách cách”, trong lòng cô không hiểu sao lại run lên, có chút lo lắng, vì thế cô vội lùi về sau hai bước rồi quay người lại, lẳng lặng nhìn cấu trúc và cách bố trí của hầm mặt là một đại sảnh tròn rộng lớn, mặt tường cũng nối liền với đường cong của gian phòng, tương đương với một mặt tường. Mặt tường trưng bày tủ rượu màu tối, từng hàng xếp ngay ngắn, mỗi ngăn đều chứa một chai chùm đơn giản treo từ trần nhà rủ xuống, ánh sáng ấm áp, hơn nữa độ sáng cũng không quá cao. Nhiều đèn ẩn dưới trần nhà và vách tường tạo thành một vòng tiếp nối có thể đếm được số lượng rượu ở đây bằng mắt thường. Cô có thể tưởng tượng được Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu sẽ có phản ứng gì nếu nhìn thấy nơi ngày, hẳn là sớm nhảy dựng lên vì phấn ở đây đúng là hơi lạnh, Ôn Thư Du không nhịn được phải siết chặt áo khoác thoáng nhìn thấy người đàn ông chỉ có chiếc áo sơ mi trắng trên người, cô đấu tranh một hồi vẫn không nhịn được hỏi anh “Anh không lạnh à?”.“Quen rồi”. Vừa dứt lời, anh lấy một chai rượu từ một trong các ngăn rồi bước đến bên cạnh chiếc bàn đá cẩm tay trắng nõn thon dài xoay lại cầm lấy hai ly rượu phía bên cạnh, sau đó mở chai, rót rượu; động tác trên tay tuy bình thường nhưng trông uyển chuyển dễ Thư Du nhìn một cách ngơ ngác, nhận ra mình đang xuất thần liền vội vàng liếc mắt nhìn đi chỗ khác.“Nếm thử một chút không?”. Anh bỗng nhiên rượu đặt trên bàn sát cạnh cô, đáy ly va chạm với mặt bàn phát ra âm thanh lanh đây rất trống trải, giọng nói của anh khiến cô có một loại cảm giác hoảng hốt không chân Thư Du chậm rãi bước tới nhưng không cầm lấy ly rượu “Không phải chúng ta lấy rượu rồi đi à?”.“Nhiệt độ ở đây rất thích hợp để bảo quản rượu, nếu em không rời đi ngay thì tất nhiên không cần phải lấy nó ra ngay bây giờ”.“Vậy chúng ta đến đây làm gì?’. Ôn Thư Du mở to mắt, nhất thời cảm thấy mình bị lừa Yến Tân nhìn cô chằm chằm, khẽ mỉm cười “Đến hầm rượu thì còn có thể làm gì”.“Nhưng em đâu có nói em muốn uống rượu”.Không muốn uống? Anh thầm cười trong lòng, nghĩ đến dáng vẻ hai má cô đỏ bừng khi uống rượu trong quán bar lần đó, đầu ngón tay anh búng nhẹ vào thân chai “Nhiệt độ trong hầm rượu thấp, uống một chút mới không bị lạnh”.“Muốn uống gì tùy ý chọn”. Lương Yến Tân lại nâng mắt nhìn cô “Nhưng… chỉ có thể uống ở đây”.Anh biết rằng nếu không dẫn cô đến đây, e rằng người này đã trốn về khách sạn như rùa rụt vào mai vậy. Rùa đen rụt đầu phải cho uống rượu để tăng thêm can đảm, miễn cho anh nói chưa được mấy câu thì cô đã muốn trốn nhiên anh rất rõ, người đã bị anh dẫn đến rồi, vậy thì cô sẽ khó có thể từ chối cám dỗ Thư Du quả thực đã bị dao mặt là do sự thu hút của “tùy ý chọn” quá lớn, một lý do khác quan trọng hơn là cô muốn uống rượu để có thêm can mà biết được một lúc nữa Lương Yến Tân sẽ nói gì, hoặc là dẫn cô đi chỗ khác. Cô thừa nhận bản thân hơi nhát gan, cô sắp không chống đỡ được bầu không khí và dáng vẻ đó của người đàn nữa anh đã bảo cô lựa chọn, nếu cô không làm gì thì không lẽ hai người cứ giằng co như thế này mãi sao.“Tùy ý em chọn? Chọn rượu gì cũng đều được à?”.Anh nhướng mày “Ừ” một tiếng, “Không uống được nữa thì chọn loại em thích rồi mang đi”.“Thế thì anh đừng hối hận nhé”. Ôn Thư Du quấn áo khoác rồi quay người, chậm chạp bước đến gần ngăn rượu dưới Yến Tân mỉm cười một cách khó hận?…Một người cố tình dung túng, một người cố tình phóng túng, kết quả cuối cùng là…Ôn Thư Du hình như uống hơi ra, cô còn chưa uống đến mức tửu lượng của mình, nhưng hôm nay cô lại dễ say hơn bình qua tửu lượng của cô có vẻ rất thất thường. Ôn Thư Du lắc đầu qua lại, cảm thấy mình chỉ có chút váng đầu, chắc không có vấn đề gì tại cô cảm thấy hơi “ấm áp” quá, áo khoác trên người càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt nghĩ tới đây, hai tay cô đã nhanh hơn một bước, trực tiếp cởi áo khoác nhưng vào giây tiếp theo, người đàn ông bất ngờ lại gần từ phía sau quấn chặt áo khoác lên người cô, không cho cô bất kỳ sự phản kháng nào, chỉ để lại phần đầu ở bên ngoài.“Anh làm gì thế hả, em nóng, không muốn mặc nữa”. Ôn Thư Du cau mày, trên mặt tràn đầy sự bất thấy giọng điệu của cô, tay Lương Yến Tân khựng lại “Uống say rồi?”.“Còn lâu, uống rượu sẽ làm cơ thể nóng lên không phải là rất bình thường à”.“Được rồi, đừng uống nữa”.Ôn Thư Du giương mắt nhìn “Em chưa uống được bao nhiêu mà”.“Vậy em nói xem mình uống được bao nhiêu rồi”, Lương Yến Tân giễu cợt “Còn nhớ rõ không?”.“Cũng chỉ một chút”. Cô chột dạ nhìn anh, chầm chậm bổ sung “Mỗi loại một chút”.Lương Yến Tân hơi đau đầu, vốn anh chỉ muốn khiến cô can đảm hơn, kết quả anh không để ý thì cô đã uống đến say mèm.“Đừng uống nữa, ra ngoài trước đã”.“Em còn muốn chọn thêm một chai”. Ôn Thư Du chớp mắt nhìn anh “Đem về tặng cho A Chu và Gia Ninh”.Thấy cô nói chuyện rõ ràng và đứng cũng vững vàng, Lương Yến Tân không nói thêm nữa, buông áo và vạt áo của cô rồi lùi hai bước, nâng cằm tỏ ý bảo cô tự đi ngờ, bước chân cô vừa động, tựa như nhớ đến chuyện gì đó chợt dừng lại rồi nhìn về phía anh với khuôn mặt tươi cười “Cảm ơn chú Lương”.Thái dương Lương Yến Tân khẽ xong, Lương Yến Tân xoay người muốn đi đến ngăn rượu phía sau. Nhưng có lẽ do quay người quá nhanh nên cô cảm thấy chóng mặt, dưới chân có cảm giác như giẫm phải bông, bất chợt loạng choạng vài tùy tiện vươn tay ra muốn đỡ thứ gì đó để đứng vững, nhưng lại rơi vào một vòng tay, mà cô cũng vừa may nắm lấy tay áo của người Thư Du cau mày nhắm lại muốn làm dịu cơn chóng mặt, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không đợi được cảm giác chóng mặt biến có chút khó chịu nhoài người lên “thứ” có thể dựa vào trước mặt – lần này cô nắm chặt khuỷu tay của người đàn ông, nửa gương mặt cô áp vào tay áo của cơn mơ màng, cô cảm thấy dường như mình chính là Ôn Thư Du mười sáu tuổi kia, giờ phút này đang ôm người đàn ông mà cô lầm tưởng là anh trai của mình.“Anh ơi…”. Cô vô thức thốt lên, sau đó ngay cả bản thân cũng sững tiếp theo, bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, để cô buông ra, sau đó giữ vai giúp cô đứng vững.“Lại nhận nhầm nữa, có phải em cố ý không?”. Anh khẽ cười một Thư Du ngơ ngác nhìn sáng trong hầm rượu ấm áp chiếu trên người và khuôn mặt anh, trông cực kỳ không chân như giấc mơ trước đây của cô, là giấc mơ vào tối hôm đó sau khi cô nhận nhầm người. Trong mơ anh cũng nắm lấy tay cô như thế này, dường như lời nói cũng giống y như nghĩ của cô có chút chậm chạp, cô cứ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mà không nói lời tay Lương Yến Tân đang giữ vai cô khẽ động đậy, sự khó chịu của anh dần dần giảm trong lòng ngây ngốc nhìn anh, mắt đẹp sóng sánh như rượu trong ly, khẽ dao động theo từng cái chớp mắt vô mắt, đôi má và đôi môi đều ửng hầu của anh khẽ trượt, rũ mắt cúi người hơi thở tràn đầy mùi rượu cũng như hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt thuộc về cô, cô vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến gần, vẫn không biết gì mà bất chấp liếm môi căng bóng giống như trái anh đào phủ đầy mật lặng lẽ chống một tay vào bức tường sau lưng cô, tay còn lại ôm lấy gáy cô, đồng thời khẽ nghiêng người cúi đầu nghĩ của Ôn Thư Du hoàn toàn rối loạn, lẩm bẩm “Chú Lương…”.Âm cuối cùng yếu ớt biến mất giữa môi lưỡi giao hòa.
Tên Hán Việt Vu tha chương trung kiều túng 于他掌中娇纵Nguồn Tấn GiangEditor Vô Ưu Sơn TrangBìa ánÔn Thư Du từ nhỏ đến lớn đều được yêu thương, cưng chiều, từ ba mẹ cho tới anh trai, sống trong ngọt ngào, ấm áp, chưa từng làm gì khiến người thân ưu mà thuở thiếu niên 16 tuổi, cô lại làm một chuyện cực kì phản nghịch, đó là thích một người đàn ông hơn mình tới 10 tuổiTại Đình Thành, ai cũng biết anh ta, là một thiếu gia nhà giàu kiêu căng ương ngạnh, không đứng đắn.“Em ấy hả?” Biết được tâm ý của cô, người nọ cười khẽ “Vẫn chỉ là một cô nhóc thôi”.Cô buồn bã xấu hổ, trong lúc tức giận đã quyết định đi du học. Đối diện với người đàn ông vui buồn không thể hiện ra mặt sau sáu năm, cô cố ý gọi anh là “chú Lương”.Hết kỳ nghỉ, cô trở về nước Anh nhưng lại bị người đàn ông dụ dỗ bắt được, anh cười nhạo “Chú hử?”.Ở nơi đất khách quê người, cô giấu bố mẹ lẫn anh trai lén lút gặp anh.“Yến Tân”. Cô nghe thấy anh cả mình hỏi anh trong điện thoại “Anh lại ra nước ngoài hả?”.Người đàn ông ôm cô từ phía sau, hờ hững đáp “Ừ, bàn chuyện làm ăn”.Cúp điện thoại, anh lại cười thầm bên tai cô “Còn muốn anh phải lén lút đến khi nào?”.Bị hậu sinh mình tán tưởng bắt mất con gái, bị bạn tốt nhiều năm cuỗm mất em gái, vợ chồng và hai cậu con trai nhà họ Ôn lập tức trở trong vòng truyền tai nhau “Chú Lương” trâu già gặm cỏ non!Lương Yến Tân cũng chẳng thèm hổ thẹn, tặng trang viên ngoài vịnh, gióng trống khua chiêng khoe khoang với tất cả mọi Thư Du leo lên lưng anh, cắn vành tai anh, nói “Hơn ba mươi tuổi rồi, anh có thể chững chạc hơn được không?”.Người đàn ông gian manh cười với cô “Chê anh già hử?”.Cô lập tức lùi lại “Già… càng già càng dẻo dai!”.Tag Yêu sâu sắc, duyên trời tác tắt trong một câu “Chú Lương” trâu già gặm cỏ ý Cảm nhận cuộc sống tươi đẹp
em chỉ mình anh nuông chiều